Bầu trời xanh - Hoa đỏ

Xanh

Tôi thích màu xanh da trời. Rất thích!

Sài Gòn về đêm

Sài Gòn

Thành phố tôi dần dần yêu thương

Internet Marketing

Internet Marketing

Lĩnh vực tôi muốn theo đuổi và gắn bó

Sống

Hãy sống có ý nghĩa và làm chủ cuộc đời mình

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Hà Nội mùa thu

Bốn mùa Hà Nội đều có sức quyến rũ riêng, nhưng chẳng ai bảo ai, người ta vẫn tìm về mảnh đất kinh kỳ nghìn năm văn hiến mỗi lúc thu về. Thu tháng 10 không còn e lệ như những ngày đầu tháng 8 heo may. Tuy nắng có vơi phần gắt gỏng nhưng gió đã lạnh thêm và sương sớm cũng dày hơn.

Chính nhiệt độ chênh lệch lớn giữa ngày và đêm trong những ngày giữa thu Hà Nội, đưa đẩy mỗi người phải hòa mình với các cung bậc thời gian. Sớm se lạnh như mùa xuân cần manh áo mỏng, trưa nắng chiếu như ngày hè cần ly nước mát, chiều lộng gió thu về trên phố, tối sương đêm gợi nỗi nhớ mùa đông.
1-2775-1381304889.jpg

Bởi thế những ngày này dù trên phố có bắt gặp anh chàng mặc quần đùi áo cộc hay cô nàng áo khoác áo dài tay, người ta chẳng chút bận tâm mà chỉ nhún vai, gật gù “mùa thu là như thế đó”. Dường như mùa thu trong mỗi người có một định nghĩa riêng. Với người này thu có thể là vệt nắng nhẹ xuyên kẽ lá, là cơn gió heo may mang hơi sương lành lạnh, nhưng với người kia, thu lại là hoa sữa, là gánh cốm xanh trên vỉa hè.
Sớm mai dạo phố trong cơn gió heo may se lạnh, những chiếc xe đạp chở những bó hoa cúc vàng rực rỡ từ ngoại thành đã hối hả mang hương sắc mùa thu đến cho người Hà thành. Có người gọi những bó hoa cúc vàng rực rỡ ấy là hoa xe chở mùa, kể cũng đúng. Một góc phố lao xao, một con đường ồn ào, chỉ cần chiếc xe đạp buộc dăm bó cúc đằng sau hay đôi quang gánh trĩu đầy màu vàng ươm của cô hàng hoa là đã đủ để cuộc sống vội vã chùng hẳn xuống, nhường chỗ cho vẻ đẹp của mùa thu.
Dù định nghĩa thế nào, cũng không thể phủ nhận mùa thu là nguồn cảm hứng vô tận cho những ai yêu Hà Nội. Chỉ với màu vàng của lá và của nắng cũng đủ để cô nàng diện thêm chiếc váy, xách chiếc máy ảnh ra phố ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp lúc vào mùa. Kim Mã, Thanh Niên, Hồ Gươm, Hồ Tây nhờ thế mà đông vui, tấp nập hơn thường lệ.

Với một anh chàng, một chút gió chiều, một chút nắng giữa thu là đủ để rủ bạn bè lê la quán cóc, thưởng thức tách cà phê. Dù dòng người hối hả ngang qua trước mặt nhưng trong không gian trầm lắng mùa thu, bên tách cà phê nghi ngút khói, chẳng ai nỡ vội uống để đi ngay. Tháng 10, cốm tươi cũng không còn bày bán khắp nơi như tháng 8, người ta tìm đành đến xôi cốm chợ Hôm, cốm xào Đinh Liệt, chè cốm chợ Thành Công để cảm nhận vị thu.
hanoi-edu-7376-1381304889.jpg

Thu sang hoa sữa nồng nàn nhưng cũng phải đợi đến giữa thu tháng 10 khi hoa sữa nở bung, hương thơm ấy mới len lỏi trong từng con phố. Dù được trồng ở nhiều nơi nhưng chỉ ở Hà Nội hoa sữa mới làm người ta say đắm. Thế nên những ai có dịp ngang qua “phố hoa sữa” Nguyễn Du, Quán Thánh mùa này dường như đi chậm lại, để hít hà chút hương thơm thoang thoảng của những chùm hoa sữa trắng xanh bé xíu ẩn hiện sau tán lá.

Hà Nội mùa thu với những đặc trưng rất riêng đã và đang làm say đắm biết bao nhiêu người. Mong Hà Nội vẫn giữ cho mình một nét an yên nào đó trong nhịp sống hối hả, xô bồ ngày nay.
(Nguồn: Sưu tầm)

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Dran mùa dã quỳ khoe sắc

Khi những cơn mưa dầm dề, rả rích suốt ngày đêm của tháng Mười thôi không ghé qua vùng đất Tây Nguyên nữa là lúc dã quỳ ửng vàng trên các thảm xanh, chào đón một mùa hanh hao mới lại về. Có một thị trấn nhỏ bé nằm dưới chân đèo Dran dẫn lên Đà Lạt tràn ngập hoa dã quỳ, ẩn chứa vẻ đẹp nguyên sơ của phố núi còn thưa vắng dấu chân du khách.

Cách Đà Lạt khoảng 40km, thị trấn Dran, huyện lỵ của Đơn Dương nhỏ xíu mà yên bình, trong lành với những ngọn đồi thoai thoải, những con suối nhỏ trong veo. Thị trấn nằm trong một thung lũng nên nhìn đi hướng nào cũng thấy núi và thấy những đồi thông, thơ mộng.

Không phải là điểm đến du lịch nhưng Dran cứ níu chân du khách yêu thiên nhiên bằng vẻ đẹp của hoa dại, của phố nhỏ. Đặc biệt nhất ở đây là một con đường hoa dã quỳ mà nhiều người cho rằng đó là con đường dã quỳ vàng đẹp nhất ở Lâm Đồng. Cứ hết tháng Mười, cung đường đèo Dran nối thị trấn Dran với vùng Cầu Đất lại ngập tràn chỉ toàn hoa dã quỳ.
Hoa nở rộ hai bên đèo trải dài quanh co hun hút.


      Dã quỳ vốn không phải là loài cây bản địa của Việt Nam mà là do người Pháp đưa vào các đồn điền ở Lâm Đồng. Do hạt dễ phát tán, cây dễ trồng nhờ giâm cành nên loài cây này dần dần lan ra khắp các nơi hoang dại của núi rừng Tây Nguyên. Và cũng chẳng biết tự bao giờ, khi trời chớm mùa đông, hình ảnh những đóa dã quỳ lại len lỏi trong tâm khảm những người con xa quê hay những người yêu thú lãng du đã từng đặt chân đến vùng đất này vào đúng mùa hoa rực rỡ nhất.



    Trên các lối vào nhà, trên các con đường đất đỏ rẽ ngang cũng ngập tràn sắc hoa dã quỳ. Không quá rực rỡ và vươn cao về phía mặt trời như hoa hướng dương, dã quỳ mang trên mình cái hoang dã của núi rừng. 
Đường vào hồ thủy điện Đa Nhim vốn đã đẹp nay càng thêm quyến rũ với những bụi dã quỳ cao quá đầu người. Cây phủ kín hoa vàng tươi tắn, cứ rung rinh trong gió vẫy chào người qua kẻ lại.



    Sao có thể quên được những đóa hoa ven đường như những nụ cười hiền hậu bừng sáng trên cao nguyên xanh tươi. Sao có thể quên những lối nhỏ quanh co mà ta phải ra sức kiếm tìm mới thấy cả một “động hoa vàng” chìm khuất bên trong. So với những mặt trời hướng dương rực rỡ, chói lòa thì dã quỳ hoang chỉ là những vì tinh tú bé nhỏ góp thêm chút sắc màu cho bầu trời cao nguyên. Nhưng không hiểu sao vẻ đẹp dân dã đó lại khiến du khách nhớ dã quỳ hơn cả. Để mỗi mùa hoa về, từng nhóm, từng đôi hay từng lữ khách riêng lẻ lại ôm máy ảnh lang thang trên đường để “bắt” cho được khoảnh khắc lộng lẫy nhất của loài hoa dại.




(Bài viết: Sưu tầm - Hình ảnh: Group Đơn Dương)